-
Kinh Duy Ma Cật.................................................. .................................................. ......................38
__________________________________________________ _____________________________________
Ngài Văn Thù Sư Lợi vào nhà ông Duy Ma Cật rồi, thấy trong nhà trống rỗng không có vật chi, chỉ có một mình ông nằm trên giường mà thôi. Khi ấy ông Duy Ma Cật chào rằng :
- Quí hóa thay ! Ngài Văn Thù Sư Lợi mới đến ! Tướng không đến mà đến, tướng không thấy mà thấy.
Ngài Văn Thù Sư Lợi nói :
- Phải đấy, Cư sĩ ! Nếu đã đến tức là không đến, nếu đã đi tức là không đi. Vì sao ? - Đến không từ đâu đến, đi không đến nơi đâu, hễ có thấy tức là không thấy. Thôi việc ấy hãy để đó. - Cư sĩ bịnh có chịu nổi được không ? Điều trị có bớt không ? Bịnh không đến nỗi tăng ư ? Thế Tôn ân cần hỏi thăm chi xiết. Bịnh Cư sĩ nhơn đâu mà sanh, sanh đã bao lâu phải thế nào mới mạnh được ?. . .
Ông Duy Ma Cật đáp :
- Từ nơi si mà có ái, bịnh tôi sanh. Vì tất cả chúng sanh bịnh, nên tôi bịnh. Nếu tất cả chúng sanh không bịnh, thì bịnh tôi lành. Vì sao ? - Bồ Tát vì chúng sanh mà vào đường sanh tử, hễ có sanh tử thời có bịnh, nếu chúng sanh khỏi bịnh thì Bồ Tát không có bịnh. Ví như ông Trưởng giả chỉ có một người con, hễ người con bịnh, thì cha mẹ cũng bịnh, nếu bịnh của con lành, cha mẹ cũng mạnh. Bồ Tát cũng thế ? Đối với tất cả chúng sanh, thương mến như con, nên chúng sanh bịnh, Bồ Tát cũng bịnh, chúng sanh lành, Bồ Tát cũng lành.
-
Kinh Duy Ma Cật39
__________________________________________________ _____________________________________
-
Kinh Duy Ma Cật.................................................. .................................................. ......................39
__________________________________________________ _____________________________________
Hựu ngôn: Thị tật hà sở nhân khởi? Bồ Tát tật giả, dĩ đại bi khởi.
Văn-thù-sư-lợi ngôn: Cư sĩ, thử thất hà dĩ không, vô thị giả?
Duy-ma-cật ngôn: Chư Phật quốc độ diệc phục giai không.
Hựu vấn: Dĩ hà vi không?
Đáp viết: Dĩ không không.
Hựu vấn: Không hà dụng không?
Đáp viết: Dĩ vô phân biệt không, cố không.
Hựu vấn: Không, khả phân biệt da?
Đáp viết: Phân biệt diệc không.
Hựu vấn: Không, đương ư hà cầu?
Đáp viết: Đương ư lục thập nhị kiến trung cầu.
Hựu vấn: Lục thập nhị kiến đương ư hà cầu?
Đáp viết: Đương ư chư Phật giải thoát trung cầu.
-
Kinh Duy Ma Cật.................................................. .................................................. ......................39
__________________________________________________ _____________________________________
Ngài lại hỏi bịnh ấy nhơn đâu mà sanh ? - Bồ Tát có bịnh là do lòng đại bi.
Ngài Văn Thù Sư Lợi hỏi :
- Cư sĩ ? Nhà này vì sao trống không và không có thị giả ?
Ông Duy Ma Cật đáp :
- Cõi nước của chư Phật cũng đều không.
- Lấy gì làm không ?
- Lấy không làm không.
- Đã không, cần gì phải không ?
- Vì không phân biệt, nên không.
- Không, có thể phân biệt được ư ?
- Phân biệt cũng không.
- Không, phải tìm nơi đâu ?
- Phải tìm trong sáu mươi hai món kiến chấp (2).
- Sáu mươi hai món kiến chấp phải tìm nơi đâu ?
- Phải tìm trong các pháp giải thoát của chư Phật.
-
Kinh Duy Ma Cật40
__________________________________________________ _____________________________________
-
Kinh Duy Ma Cật.................................................. .................................................. ......................40
__________________________________________________ _____________________________________
Hựu vấn: Chư Phật giải thoát đương ư hà cầu?
Đáp viết: Đương ư nhất thiết chúng sinh tâm hạnh trung cầu.
Hựu nhân sở vấn: Hà vô thị giả? Nhất thiết chúng ma cập chư ngoại đạo giai ngô thị giả. Sở dĩ giả hà? Chúng ma giả nhạo sinh tử. Bồ Tát ư sinh tử nhi bất xả. Ngoại đạo giả nhạo chư kiến. Bồ Tát ư chư kiến nhi bất động.
Văn-thù-sư-lợi ngôn: Cư sĩ sở tật, vi hà đẳng tướng?
Duy-ma-cật ngôn: Ngã bệnh vô hình, bất khả kiến.
Hựu vấn: Thử bệnh thân hiệp da? Tâm hiệp da?
Đáp viết: Phi thân hiệp, thân tướng ly cố. Diệc phi tâm hiệp, tâm như ảo cố.
Hựu vấn: Địa đại, thủy đại, hỏa đại, phong đại, ư thử tứ đại, hà đại chi bệnh?
Đáp viết: Thị bệnh phi địa đại, diệc bất ly địa đại. Thủy, hỏa, phong đại, diệc phục như thị. Nhi chúng sinh bệnh tùng tứ đại khởi. Dĩ kỳ hữu bệnh, thị cố ngã bệnh.
Nhĩ thời, Văn-thù-sư-lợi vấn Duy-ma-cật ngôn: Bồ Tát ưng vân hà ủy dụ hữu tật Bồ Tát?
-
Kinh Duy Ma Cật.................................................. .................................................. ......................40
__________________________________________________ _____________________________________
- Pháp giải thoát của chư Phật phải tìm nơi dâu ?
- Phải tìm nơi tâm hạnh của tất cả chúng sanh (3).
Ngài lại hỏi : - vì sao không thị giả ?
- Tất cả chúng ma và các ngoại đạo đều là thị giả của tôi. Vì sao ? Vì các ma ưa sanh tử, mà Bồ Tát ở nơi sanh tử không bỏ. Còn ngoại đạo ưa các kiến chấp, mà Bồ Tát ở nơi các kiến chấp không động.
Ngài Văn Thù Sư Lợi hỏi :
- Bịnh của Cư sĩ tướng trạng thế nào ?
Ông Duy Ma Cật đáp :
- Bịnh của tôi không hình, không tướng, không thể thấy được.
- Bịnh ấy hiệp với thân hay hiệp với tâm ?
- Không phải hiệp với thân, vì thân tướng vốn lìa; cũng không phải hiệp với tâm, vì tâm như huyễn.
- Địa đại, thủy đại, phong đại, hỏa đại, trong bốn đại bịnh về đại nào ?
- Bịnh ấy không phải địa đại, cũng không lìa địa đại ; thủy, hỏa, phong đại cũng như thế. Nhưng bịnh của chúng sanh là từ nơi tứ đại mà khởi, vì chúng sanh bịnh nên tôi có bịnh.
Khi ấy Ngài Văn Thù Sư Lợi hỏi ông Duy Ma Cật :
- Phàm Bồ Tát an ủi Bồ Tát có bịnh như thế nào ?
-
Kinh Duy Ma Cật41
__________________________________________________ _____________________________________
-
Kinh Duy Ma Cật.................................................. .................................................. ......................41
__________________________________________________ _____________________________________
Duy-ma-cật ngôn: Thuyết thân vô thường, bất thuyết yếm ly ư thân. Thuyết thân hữu khổ, bất thuyết nhạo ư Niết-bàn. Thuyết thân vô ngã, nhi thuyết giáo đạo chúng sinh. Thuyết thân không tịch, bất thuyết tất cánh tịch diệt. Thuyết hối tiên tội, nhi bất thuyết nhập ư quá khứ. Dĩ kỷ chi tật, mẫn ư bỉ tật. Đương chí túc thế vô số kiếp khổ. Đương niệm nhiêu ích nhất thiết chúng sinh, ức sở tu phước. Niệm ư tịnh mạng. Vật sinh ưu não, thường khởi tinh tấn. Đương tác Y vương, liệu trị chúng bệnh. Bồ Tát ưng như thị ủy dụ hữu tật Bồ Tát, linh kỳ hoan hỷ.
Văn-thù-sư-lợi ngôn: Cư sĩ, hữu tật Bồ Tát vân hà điều phục kỳ tâm?
Duy-ma-cật ngôn: Hữu tật Bồ Tát ưng tác thị niệm: Kim ngã thử bệnh, giai tùng tiền thế vọng tưởng điên đảo chư phiền não sinh. Vô hữu thật pháp, tùy thọ bệnh giả. Sở dĩ giả hà? Tứ đại hiệp cố, giả danh vi thân. Tứ đại vô chủ, thân diệc vô ngã.
Hựu thử bệnh khởi, giai do trước ngã. Thị cố ư ngã, bất ưng sinh trước. Ký tri bệnh bổn, tức trừ ngã tưởng cập chúng sinh tưởng. Đương khởi pháp tưởng. Ưng tác thị niệm: Đản dĩ chúng pháp hiệp thành thử thân. Khởi duy pháp khởi, diệt duy pháp diệt.
Hựu thử pháp giả, các bất tương tri. Khởi thời, bất ngôn ngã khởi. Diệt thời, bất ngôn ngã diệt. Bỉ hữu tật Bồ Tát, vị diệt pháp tưởng, đương tác thị niệm: Thử pháp tưởng giả, diệc thị điên đảo. Điên đảo giả, tức thị đại hoạn. Ngã ưng ly chi.
-
Kinh Duy Ma Cật.................................................. .................................................. ......................41
__________________________________________________ _____________________________________
Ông Duy Ma Cật đáp :
- Nói thân vô thường, không nói nhàm chán thân. Nói thân có khổ, không nói ưa thích Niết bàn. Nói thân vô ngã mà khuyên dạy dắt dìu chúng sanh. Nói thân không tịch, không nói là rốt ráo tịch diệt. Nói ăn năn tội trước, không nói vào nơi quá khứ (4). Lấy bịnh mình mà thương bịnh người. Phải biết cái khổ vô số kiếp trước, phải nghĩ sự lợi ích cho tất cả chúng sanh, nhớ đến việc làm phước, tưởng đến sự sống trong sạch, chớ nên sanh tâm buồn rầu, phải thường khởi lòng tinh tấn, nguyện sẽ làm vị y vương điều trị tất cả bịnh chúng sanh. Bồ Tát phải an ủi Bồ Tát có bịnh như thế để cho được hoan hỷ.
Ngài Văn Thù Sư Lợi hỏi :
- Cư sĩ ! Bồ Tát có bịnh phải điều phục tâm mình như thế nào ?
Ông Duy Ma Cật đáp :
- Bồ Tát có bịnh phải nghĩ thế này : ta nay bịnh đây đều từ các món phiền não, điên đảo vọng tưởng đời trước sanh ra, là pháp không thật có, lấy ai chịu bịnh đó. Vì sao ? Vì tứ đại hòa hợp giả gọi là thân, mà tứ đại không chủ, thân cũng không ngã. Lại nữa, bịnh này khởi ra đều do chấp ngã (5), vì thế ở nơi ngã không nên sanh lòng chấp đắm. Đã biết gốc bịnh, trừ ngay ngã tưởng (6) và chúng sanh tưởng (7), phải khởi pháp tưởng (8). Nên nghĩ rằng : “Thân này chỉ do các pháp hiệp thành, khởi chỉ là pháp khởi, diệt chỉ là pháp diệt. Lại các pháp ấy đều không biết nhau, khi khởi không nói nó khởi, khi diệt không nói nó diệt.” Bồ Tát có bịnh muốn trừ diệt pháp tưởng phải nghĩ rằng : “Pháp tưởng này (cũng là điên đảo, điên đảo tức là bịnh lớn, ta nên xa lìa nó” )